Anh ở đâu?

Anh ở đâu?

Khi gió mưa ngoài kia dồn dập

Con đang ôm em, vòng tay rất chặt

Ngước mắt nhìn: “Bố có ướt mưa không?”


Ở nơi ấy có thấy em ngóng trông?

Có thấy em buồn mong anh quay lại?

Chỉ gia đình mới là bình yên mãi mãi

Chứ yêu thương nhất thời chẳng ở lại đâu anh


Mới hôm qua con khoe em bức tranh

Nhìn ba người gia đình mình mà tim em ứa lệ

Người đàn ông yêu em, yêu con giờ lạnh lùng đến thế

Chỉ vì một người cũ từng bỏ rơi mình!


Hạnh phúc hai người đang có ngỡ lung linh

Nhưng thực chất là nỗi buồn của em, sự nhớ nhung của con đó

Nếu anh quyết ra đi, xin anh nói cho em rõ

Chẳng còn yêu thương thì mẹ con em sẽ bỏ anh đi !


Anh là tất cả, nhưng sẽ CHẲNG LÀ GÌ

Là bầu trời của con, cũng là người đập tan sự ngây thơ của nó

Là người cùng em xây ngôi nhà hạnh phúc nhỏ

Cũng là người mang sóng gió vần vũ cuộc đời em


Không có anh, em sẽ tự xua tan màn đêm

Sẽ thương con cả phần của anh nữa

Anh đi rồi ngôi nhà sẽ khép cửa

Đừng trở về! Anh còn có thể là nỗi nhớ trong con !


Tình yêu như một con đường mòn

Người từng bỏ anh, rồi cũng lại rời anh đấy

Bởi lẽ rằng 1 tình yêu mong manh - có lẽ vậy

Chỉ là những phút giây con người ta nông nổi nhất thời.


_Đông Tịch_

Đăng nhận xét

0 Nhận xét