Lá rụng vô tâm
Nắng tàn vô ý
Người ấy đi xa cũng lâu rồi em nhỉ
Lộn trái túi anh xem nhớ thương em giấu từng nào?
Đừng giả bộ ngó lơ như chuyện chẳng sao
Cứ khóc đi, anh “cho thuê vai” mà khóc
Cuộc đời này có biết bao nặng nhọc
Gắng gượng nhiều rồi cũng mỏi mệt đấy em
Đừng có trối, ngốc kia, bao lúc mắt ướt nhem
Anh biết hết, giấu làm gì, anh biết
Nhưng anh chẳng làm được gì hơn, chết tiệt
Chẳng gỡ được nỗi buồn không phải do anh…
“Em chẳng níu những trái tim mong manh”
Càng gắng mạnh mẽ – em càng tổn thương,
càng tỏ vẻ:
Chẳng có nỗi buồn!
Khi đêm xuống, em trở về làm kẻ cô đơn
Anh cũng thế bao đêm, như nào sẽ tốt hơn?
mang nỗi buồn của mình cũng nỗi buồn của em ra- đặt cạnh
Khi biết trái tim này có khi nào em lảng tránh…
Một người đi gom nắng dành tặng riêng em ?
0 Nhận xét