Em nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh!
Điều quan trọng nhắc nhiều lần mới đủ
Khi chiều hôm chim bay về chốn cũ
Rủ mi buồn tháo những nút vẩn vơ
Cuộn tơ lòng cứ thế xác xơ
Tóc sổ tung ra ánh mắt chợt bơ vơ như thế
Nỗi nhớ cũng sổ ra, em mặc kệ
Tràn qua kẽ tay, rơi xuống đất, nảy mầm
Cây ra hoa “ưu tư”, kết quả “tình câm”
Nước mắt người thiếu nữ lặng thầm chảy ngược
Một trái tim của gió không thể nào trói được
Bước qua em rồi, thôi thế là thôi
Bao lời “mãi mãi” ở đầu môi
Em từng tin bởi một thời tuổi trẻ
Nhưng “mãi mãi” định nghĩa bằng nỗi buồn, có lẽ…
“Mãi mãi em nhớ anh”!!!
Người mình thương dắt người mình thương lướt qua nhanh
Chơ vơ kia, không anh, chỉ mình em cảm thấu
Bóng hình cũ giấu đâu?
Bóng hình em ai giấu?
Nỗi nhớ của một người đã… quên tên
_Đông Tịch_
0 Nhận xét