Không ít lần trên đường đi làm về, mình nhìn lên những ô cửa sáng đèn của những toà chung cư cao ngất và tự hỏi giữa thành phố này, mình là

Ông mặt trời đi ngủ

Những ô cửa sáng đèn
Dòng người cứ đan xen
Vội vàng, và tấp nập
Ai cũng nhanh cũng gấp
Mau mau trở về nhà
Trốn phố thị phồn hoa
Về với cơm nóng hổi
Những ngọn đèn chiếu rọi
Chẳng sáng nổi khoảng trời
Chẳng ấm được lòng người
Hỡi này em bé nhỏ...
Ánh đèn nào cho em
Ánh đèn nào cần em
Ánh đèn nào thương em
Khi thành phố lên đèn!

Một buổi sáng thức dậy, nghe tiếng mưa rơi trên mái tôn khu nhà trọ, bỗng da diết nỗi NHỚ NHÀ 🏡🏡🏡
Càng lớn, khoảng trời trong mắt nâu càng rộng mở 🙂
Càng lớn, chốn yên bình giữa khoảng trời kia càng trở nên quan trọng 💛
Đời người dù có đi xa muôn phương, nhưng khi cảm thấy mệt mình sẽ bỗng nhiên thèm cảm giác VỀ NHÀ như một bản năng vốn có 🙂

Đăng nhận xét

0 Nhận xét